Thứ Năm, 8 tháng 9, 2011

[ Cục Cưng ] Chương 8 : cậu bồ câu đưa tin

edit : Mai Như Ảnh
 beta : Tiểu Hồ Điệp

----------

Nghe được đối phương gọi tên của nàng , nhất thời , ánh mắt nàng trừng lớn , không thể tin được người đàn ông trước mặt , kinh hô mở miệng nói –
" Cậu thật sự là Vũ Phàm ?" Tại sao cậu lại thay đổi nhiều như vậy"? Trong trí nhớ của nàng , hắn có điểm giống thư sinh gầy yếu , hiện tại …….. biến thành một người đàn ông rất biết cách ăn mặc.
" Vâng , em là em trai của chị đây , thật sự là Vũ Phàm đây!" Vũ Phàm luống cuống tay chân cởi kính mắt để nàng nhìn thấy rõ ràng , lộ ra khuôn mặt tươi cười , kích động lớn tiếng.
Vũ Đồng sốt ruột che miệng của hắn :" Hư ……. Cậu lớn tiếng như vậy làm cái gì? Nếu nhỡ có người phát hiện thì sao?"
Vũ Đồng vừa nghe , lập tức im lặng.
Được thể , hắn lại cười toe toét , kích động nhìn đứa trẻ trong lòng nàng , không quá lớn tiếng hỏi ---
" Chị , nó chính là Tuấn cục cưng sao? Nhìn đẹp trai thật đấy!"
Nàng đặt đứa bé đứng xuống dưới đất , sau đó cũng đứng lên :" Ừ , nó tên là Bạch Tuấn Vũ , Tuấn cục cưng , mau gọi cậu đi."
Vũ Đồng cúi người , nói với con mình.
Mở mắt to nhìn , sau đó cúi đầu hô : Xin chào cậu bồ câu đưa tin , cháu là Bạch Tuấn Vũ , về sau xin dạy bảo cháu nhiều hơn."
Hắn nghịch ngợm cúi đầu một cái rất lịch sự.
"Được , tốt , ngoan! Aishhhhhh , Cậu bồ câu đưa tin? Chị Vũ Đồng này , …." Vũ Phàm không hiểu , đồng thời thấy mình bị người khác xưng hô thế cảm thấy buồn cười có chút hiếu kì.
" Hắc hắc … cái này thì , chúng ta vừa đi vừa nói. Vũ Đồng nhìn con mình hắt xì một cái , đem thân thể nho nhỏ tới gần trong ngực của nàng , thấy con mình rất mệt mỏi.
" Xe của em ở bên kia , để em giúp chị xách hành lý."
Vì thế, bọn họ đi về hướng xe của Vũ Phàm.
Rất xa , truyền đến âm thanh trêu chọc khẽ cười của Vũ Đồng :" …. Qua nhiều năm như vậy . Tại cậu chỉ viết thư chứ không gọi điện thoại . Gần đây Tuấn cục cưng rất mê kịch cổ . Cho nên liền nói cậu luôn dùng bồ câu đưa tin , liền gán cho cậu tên là Cậu bồ câu đưa tin…"
" ha ha , hoá ra là như vậy."
Ngồi trên xe , Vũ Phàm lái xe thẳng đến nơi ở của cậu.
Trên đường , ánh mắt của cậu có chút u buồn trầm trọng , do do dự dự , muốn nói lại thôi.
" Vũ Phàm , cậu suy nghĩ gì thế?" Vũ Đồng nhận ra sự lo lắng của câu , vì thế chủ độnng mở miệng đặt câu hỏi.
" …Chị , xin lỗi , vì chuyện của em mà chị phải ….." Ngữ điệu của hắn bình thường , không muốn nàng ảo não vì chuyện của hắn làm cho hắn nắm chặt tay lái run nhè nhẹ.
Vũ Đồng cười khẽ , ngữ điệu thoải mái mà an ủi hắn :" Cậu đừng nghĩ nhiều , ngoài Tuấn Cục cưng ra chỉ có cậu là người thân , chị không lo cho cậu thì cha mẹ trên trời có linh thiêng cũng muốn trách chị , cứ yên tâm lái xe đi , chị không nghĩ sẽ trở lại luôn …"
Nàng vốn là hay nói giỡn.
" Không!" Cậu cắt ngang lời nàng , dường như có chút kích độnh nóng lòng hứa hẹn tiếng nói đột nhiên cất cao , làm cho Tuấn cục cưng giật mình bị đánh thức.
" Mẹ Tiểu Bạch ?" Tuấn cục cưng dụi dụi con mắt , không biết có chuyện gì phát sinh nhìn hai người bọn họ.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét