Thứ Bảy, 3 tháng 9, 2011

[ Cục Cưng ] chương 6 : Giống như đã từng quen

 edit : Khuynh Nhi
 beta : Như Ảnh
  Tình hình là Khuynh Nhi của chúng ta đang vừa đi lên bàn thớt mổ mắt về.
 đang trong tình trạng cai Net .
có lẽ là 1 tuần
2 tuần hoặc 2 tháng không biết trước được
 ^^
    Thế nên bộ này tạm thời do Như Ảnh làm
>"<



Cô liếc nhìn vào kính xe đằng trước, thời điểm thấy rõ được hình ảnh phản chiếu từ trong kính, tâm trí cô bỗng chốc gấp gáp, kinh hoàng.

Là anh!

Phỉ Tước Sâm! Thì ra thanh âm quen thuộc đó ...chính là anh ta!

Kích động....Rung động...Hoảng hốt!....

Tâm tư của cô trở nên cực kì hoang mang, hoảng sợ, không kịp suy nghĩ nhiều, tay cô mạnh mẽ ôm chặt con trai nhỏ, sắc mặt phút chốc vì kích động mà trở nên tái nhợt

Cố gắng trấn tĩnh lại, cô lập tức khôi phục lại âm điệu trong trẻo, vững vàng.

"Tôi không biết người kia, tài xế!Làm phiền anh chạy nhanh hơn 1 chút, tôi đang vội"

"Nhưng mà...tiểu thư ~~Nếu cô không biết anh ta thì sao anh vẫn đuổi theo xe của chúng ta?" Tài xế khẳng định sự phán đoán của mình là đúng, người đàn ông kia thật sự là đang đuổi theo xe của anh ta.

Sau khi nói xong tài xế cẩn thận nhìn qua kính hậu thầm quan sát sắc mặt của cô.

Vũ Đồng thản nhiên từ từ trấn tĩnh lại, đối với loại sự tình này tỏ vẻ lãnh đạm không chú ý, nói:"  Chuyện này tôi cũng không biết, tài xế à...anh có muốn xuống xe hỏi anh ta không?"

Thấy vậy, những nghi hoặc trong lòng tài xế phút chốc bị câu nói không liên quan của cô xoá bỏ.

"Ách...về chuyện này thì không cần, tôi cũng không biết anh ta"

"Vậy thì mong anh hãy chạy nhanh hơn đi, con tôi đang ngủ, tôi muốn về sớm 1 chút" Vũ Đồng mở miệng thúc giục tài xế, ra vẻ như là 1 người mẹ vì con mình mà trở nên nóng vội.

Tiếng nói của cô tựa hồ trở nên trong trẻo nhưng lại lạnh lùng, tao nhã.Vô hình trung mang theo 1 tia lạnh lẽo, nhẹ nhàng, dịu dàng nhưng lại toát ra 1 loại cảm giác khiến cho mọi người bị thuyết phục.

Tài xế không dám hỏi thêm gì nữa, cười cười xin lỗi, không hề chú ý vẻ lộn lộn bên ngoài nữa, chuyên tâm lái xe " Vậy..được...tiểu thư, xin cô ngồi yên !"

Phía sau, Phỉ Tước Sâm trơ mắt nhìn chiếc taxi từ từ biến mất khỏi tầm mắt của anh, anh phiền não nắm chặt tay, các đốt ngón tay khẽ kêu ken két.

"Bạch Vũ Đồng!" Tên cô theo miệng anh bật thốt lên.

Cô gái kia nhất định là nhìn thấy anh!

Trốn đi, tôi sẽ chống mắt lên nhìn xem cô trốn được tới bao giờ...!

Anh nhìn ra xa,bóng chiếc taxi đã biến mất ở cuối xa lộ, đôi mắt anh sắc bén như mắt của 1 con chim ưng đang đi săn mồi, nheo nheo mắt rồi lại nhìn chuyên chú, đôi môi hoàn mỹ chậm rãi nhếch lên 1 đường cong tà mị...

Lấy điện thoại di động ra, bấm bấm 1 dãy số...

"Xa lộ xxx, taxi bản số yyy, hãy đặt biệt chú ý xem chiếc xe kia rốt cuộc là đi tới nơi nào? Đấy là nhiệm vụ của các anh!" Anh lạnh lùng, nghiêm túc hạ mệnh lệnh.

"Vâng!" Đầu dây bên kia cung kính trả lời.

 





Chấm dứt cuộc gọi, anh không để ý đến trên đường đang chửi rủa, hỗn loạn 1 mảnh, thần thái tự nhiên cùng khí phách cương nghị anh hướng bên đường đi tới.

Nguyên bản vòng vây xung quanh xe anh thật ra rất khó chịu muốn xuống để nói chuyện 1 phen nhưng lại bị khí thế của anh ngăn cản, nhìn theo bước đi chậm rãi của anh, miệng của họ muốn mở ra nhưng lại mấp máy chẳng nói nên lời.

Khi anh đi đến ven khu rừng rậm rạp, mắt thấy anh sắp đi vào, những người nhất thời bị khí thế của anh chế trụ chợt thanh tĩnh trở lại...

Một người trong số đó nổi giận đuổi theo nói"Có lầm hay không đây, cứ như vậy mà muốn đi sao? Đột nhiên xuất hiện gây nhiễu loạn giao thông, hại xe của tao bị trầy trụa, hư hại...Mày phải bồi thường!"

1 nhận xét: