Thứ Ba, 13 tháng 9, 2011

[ Cục Cưng ] Chương 13 : Tình Cũ Chưa Quên

edit : Mai Như Ảnh
beta : Tiểu Hồ Điệp
nguồn :: http://olasontrang.blogspot.com/ ————-
vì mấy hôm không post được mà lại hứa mấy nàng bên trường tồn nên hnay ta post mây’ chương cho mọi người đọc.
Tình tiết mấy chương này hơi khó chịu một chút vì toàn cảnh oánh nhau trên giường =))
————-

chương 13 : TÌNH CŨ CHƯA QUÊN

Một hồi lâu , ngay cả nàng dường như cũng không hiểu làm sao lại im lặng ở thời điểm này –
” Vì sao không đá nữa? Hay là vẫn còn tình cũ chưa quên với tôi chứ?”. Anh thình lình nói một câu , đồng thời đem cả người lệch sang một bên mặt đối mặt với nàng.
Tầm mắt anh cường ngạnh , mang theo một tia nghiền ngẫm , ẩn chứa hàm xúc trào phúng sắc bén , sắc mặt Vũ Đồng kiên cường bị anh nhìn như thế khiến tim đau mà sụp đổ một chút.
Trong đầu , từng ánh mắt của anh tràn ngập dịu dàng.
Nhưng mà , toàn bộ đều chỉ là ảnh trăng nước trong giấc mộng.
Nhắm mắt lại , nàng ép mình phải lạnh lùng nhìn thẳng hắn :” Tôi với anh cho tới bây giờ vốn không có tình cảm.”
Ánh trăng mờ nhạt chiếu ở bên trong phòng , Phỉ Tước Sâm bàng hoàng có vẻ bị đả kích.
” Thật sao? Không có tình cảm lại đồng ý lên giường của tôi , cô thật đúng là một con người dễ dãi.” Vẻ mặt đả kích của anh tức khắc bị cơn giận bùng phát , châm chọc khiêu khích dùng lời nói đả thương đối phương.
Anh đùa bỡn trào phúng trong lời nói , thân mình nàng âm thầm run run , khép mí mắt che giấu hốc mắt phiếm hồng.
” Mời anh đi ra khỏi đây ngay lập tức , nếu không , tôi sẽ đi gọi người!” Nàng cưỡng chế làm cho bản thân mình bình tĩnh trở lại , mở miệng đuổi người.
” Gọi người ? Được , làm cho tất cả mọi người ở toà nhà cao ốc này đến xem ……….” Anh nhíu nhíu lông mày dài đẹp , ngữ điệu chậm rãi , cười mờ ám , muốn nàng phát ra cảnh giác.
” Anh ………… ” Nàng run run , bởi vì ………
Tay anh đột nhiên chụp lên chỗ bí mật của nàng , bởi vì cái ý đã dựng thẳng một cách chân thành nhất , không thể chắn được , nàng căn bản không có sức lực để chống cự.
Ánh mắt hai người giằng co nhau xuyên thấu qua ánh trăng ảm đạm , anh thoải mái cười tà ác , nàng nổi giận.
” Cốc cốc cốc , chị à , làm sao thế?” Ngoài cửa , có tiếng của Vũ Phàm truyền đến.
Trong phòng hai người đang giằng co đồng loạt nhìn ra hướng cửa , Vũ Đồng kinh hoàng không biết nên làm sao bây giờ?
” Nếu không muốn xấu mặt , hãy ngoan ngoãn im lặng .” Phỉ Tước Sâm ngoái đầu nhìn lại , tiếng nói có chút nhỏ , chỉ có nàng nghe thấy , cũng chỉ có nàng nghe được giọng nói âm u của anh muốn cảnh cáo cô .
Không cam lòng , phản kháng …… bị bắt nạt………..
Một loạt cảm xúc khúc mắc trong bụng  , nàng mím môi , bất đắc dĩ chỉ có thể im lặng trầm mặc.
Ngoài cửa , Vũ Phàm nghiêng tai lắng nghe bên trong , hồi lâu không được đền đáp lại , anh thì thào tự nói :” Xem ra chị ngủ mơ.”
Sau đó bỏ đi.
Trong phòng …….
Phỉ Tước Sâm khí phác chống lại ánh mắt nhìn chằm chằm của nàng , không nhìn trong mắt nàng có chút nổi giận , bàn tay to nhẹ nhàng đi xuống.
Vũ Đồng hít vào một hơi , không thể tin được hắn lại ác thiệt như thế !
” Anh ……….. đồ cầm thú “
” Thật không? Một khi đã như vậy , tôi đây cũng không ngại mang danh tội này.” Tâm tình của anh có vẻ vô cùng tốt , một tay ôm lấy eo của nàng , dễ dàng đem thân hình mảnh mai kia ôm vào trong lòng.
Đồng thời , thân thể anh tiến lên phía trước một chút , chỗ mẫn cảm của hai người kề sát cùng một chỗ , mặt Vũ Đồng chợt ửng hồng , nàng có thể cảm nhận được của hắn đang bừng bừng phấn chấn.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét