Thứ Ba, 23 tháng 8, 2011

[ Cục Cưng ] chương 2 : Tổng Tài Vô Tình

Edit : Khuynh Nhi
Beta : Mai Như Ảnh


* * *
Hắn lợi hại nhìn thấu trong mắt cô là tính toán cùng không cam lòng, lạnh lùng cười, đáy mắt xẹt qua tia khôn ngoan, tuyệt tình.
(*Băng nhi:ui anh ui là anh…sao a có thể nạnh nùng như thế…e đau lòng quá cơ! Ảnh tỷ: xời!mụi giàu cảm xúc qá!(>>.<<*) ” Liên Phỉ Cố, đừng quên những gì lúc trước hai bên đã thoả thuận !” 




.Hắn tự mình gài lại nút áo sơmi cuối cùng, vô tình lên tiếng nhắc nhở cô. ” Em…Em biết , nhưng em yêu anh .”.Liên Phỉ Cố không chịu buông tha , bắt đầu buồn bã khóc. “Yêu tôi? Vậy cô cứ từ từ yêu đi!”. Hắn thản nhiên mở miệng nói,lơ đãng quét mắt lướt qua khuôn mặt đầy nước mắt nhưng vẫn không quên duy trì biểu tình xinh đẹp của cô. Thật biết diễn xuất. Hắn xoay người, nhanh tay mở cửa rời đi. Lúc này, điện thoại của hắn đột nhiên vang lên. “Có chuyện gì sao?”. Tiếng nói trầm thấp của hắn vang lên chứa đựng 10 phần uy hiếp. “Tổng tài! Tôi điều tra ra được hành tung của Bạch Vũ Đồng!”. Bên kia hưng phấn truyền đến báo cáo. Con ngươi của hắn đột nhiên co lại, trong mắt xẹt qua tia yêu hận nồng đậm. “Cô ấy ở nơi nào?”. Hắn cố gắng duy trì giọng nói vững vàng, nhưng trái tim của hắn đã muốn cuồn cuộn sóng trào. 6 năm….Bạch Vũ Đồng…………….. “Cô ấy ở……” Sau khi gác điện thoại, hắn chuẩn bị đi tiếp nhưng phía sau lại bị mỹ nhân kia ôm lấy, cản trở đường đi “Không….Tước Sâm, xin anh đừng bỏ em đi, đừng đi !” Liên Phỉ Cố chẳng quan tâm thân thể còn đang trần truồng của mình gắt gao từ phía sau ôm lấy hông hắn. “Lập tức bỏ tay của cô ra ngay!” Tước Sâm hoàn toàn chán ghét đôi tay đang ôm lấy người hắn. “Không….” Thanh âm của cô nhỏ lại nhưng lại càng ôm chặt lấy hắn. Hắn có bề ngoài mê người, còn có phía sau tài phú kinh người, như thế thì kêu nàng sao dễ dàng buông tha cho hắn được. “Tước Sâm, em biết anh yêu thân thể của em đúng không? Anh vừa rồi rõ ràng rất thoả mãn thân thể của em mà ?Anh nói là đang nói đùa với em phải không?” Mỹ nhân dùng ngực cọ xát ở sau lưng hắn, ý đồ khơi mào lại nhiệt tình của hắn. “Tôi nói lại lần nữa, Buông ra!” Ánh mắt lợi hại của hắn phát ra hàn quang, chưa từng có người nào dám coi lời nói của hắn như những câu bông đùa! “Đừng đi….” Mỹ nhân cố sức vùng vẫy, giãy giụa.Nhưng , hai tay của cô lại bị tiếng nói hung ác, nham hiểm của hắn làm sợ hãi tới múc thoáng buông lỏng ra. Hắn không chút khách khí bỏ tay cô ra, mặc lại áo khoác rồi đi thẳng ra cửa. “Nhớ kỹ, tôi không muốn gặp lại cô lần nào nữa!” Hắn nói ra 1 câu. ” Đừng đi , Tước Sâm, van xin anh đừng rời đi …….Ô ô ô……………..”Liên Phỉ Cố ngã xuống đất, khóc rống lên (Băng nhi: =.=..trời ạ!bà này cứ như là tận thế đến nơi rồi vậy…=.=…Sâm ca cứ đi đi,cứ để đó mụi lo cho!*mắt long lanh*,*nhễu nước miếng* Tước Sâm:*lạnh lùng lướt ngang* BN:ui char! s a nỡ nòg nào nạnh nùg thế!*trái tim tan vỡ*…hức..hức) Thế nhưng lời van xin cùng tiếng khóc làm người ta thương tiếc của cô vẫn trước sau như cũ không thể làm bước chân của Tước Sâm dừng lại. Chưa từng có đàn bà nào có thể làm hắn thương tiếc….Trừ bỏ cô ấy , Bạch Vũ Đồng ! Mà cô, lại nhẫn tâm dùng chính sự thương tiếc đó của hắn để phản bội hắn! Bạch Vũ Đồng….. Tâm, vì nhớ đến khuôn mặt tươi cười xinh đẹp của cô làm cho lòng hắn mềm đi 1 chút.Sững người, hắn cố sức ngăn chặn, loại bỏ hết những hình ảnh mình đang nhớ tới Chết tiệt! Mà * * *

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét